Có những chuyến đi không chỉ ghi dấu trên bản đồ, mà còn in sâu trong trái tim – như một cột mốc trưởng thành lặng lẽ.
Quyết định bước ra khỏi vùng an toàn
Tháng 3 năm 2024, mình tình cờ đọc được thông báo từ Khoa Quốc tế học về chương trình trao đổi sinh viên ở Đại học Warsaw (Ba Lan). Khi ấy, tâm trí mình như có một chiếc kim đồng hồ chợt ngừng lại trong khoảnh khắc phân vân: có nên nộp hồ sơ không? Có nên bước ra khỏi thế giới nhỏ bé quen thuộc để đi đến một nơi hoàn toàn xa lạ không? Mình đã do dự rất nhiều – không phải vì không khao khát, mà vì trong lòng còn quá nhiều nỗi sợ: sợ thất bại, sợ không đủ giỏi, sợ sẽ cô đơn nơi đất khách quê người.
Ngày đầu ở Warsaw: Nước mắt và bước khởi đầu
25/09/2024, Warsaw đón mình vào một ngày trời thu chớm lạnh. Khoảnh khắc đặt chân xuống sân bay Chopin, mình mang trong mình rất nhiều nỗi sợ, không biết nên làm gì, phải bắt đầu từ đâu. Và An – một người em đã ra sân bay đón chúng mình về, giúp đỡ chúng mình đi làm các giấy tờ cần thiết để sinh sống ở Ba Lan trong 6 tháng. Ngày hôm ấy, mình lần đầu tiên được ngắm nhìn Ba Lan, thành phố ấy không ồn ào, không phô trương, nhưng lại mang trong mình một chiều sâu trầm mặc và sự yên bình quý giá. Về đến ký túc xá, sau khi hoàn tất các thủ tục nhận phòng, sắp xếp đồ đạc gọn gàng, mình đã khóc. Mình khóc vì nhớ nhà, mình khóc vì không biết nên làm gì tiếp theo, mình khóc vì sợ rằng bản thân sẽ cô đơn trong 6 tháng xa nhà. Nhưng rồi, mình tự nhủ: đã đến đây rồi, không thể quay đầu được nữa. Dần dần, mình học cách làm quen với mọi thứ, lần đầu đi xe bus, lần đầu đi siêu thị ở trời Âu, lần đầu làm mọi thứ một mình…
Nhưng may mắn thay, với sự động viên và ủng hộ từ Diệu Anh – một người em đã tham gia trao đổi Ba Lan kì trước, mình quyết định apply hồ sơ nhưng vẫn giấu tất cả mọi người, để mình có thể giữ trọn lấy giấc mơ ấy mà không sợ bị tan vỡ.
Ngày hôm ấy, mình nhận được thông báo có tên trong danh sách đi trao đổi tại Warsaw. Cảm xúc khi đó là sự đan xen khó tả giữa hân hoan và lo sợ. Mừng vì mình có cơ hội được khám phá thế giới, nhưng cũng sợ vì phải xa gia đình, bạn bè, chính thức theo học ở một đất nước hoàn toàn xa lạ.
Đã có lúc mình nghĩ rằng, hay là không đi nữa? Hay là nhường cơ hội ấy cho một người can đảm hơn, xứng đáng hơn? Nhưng cuối cùng, giữa tất cả những ngập ngừng và hoài nghi, mình đã chọn. Mình chọn đi, mình chọn bước ra khỏi vùng an toàn của mình, không phải vì mình đã hết sợ, mà vì mình không muốn sống mãi trong sự lùi bước. Và cứ thế, mình chính thức bước chân vào hành trình trao đổi – một hành trình mà mình biết: đó là bước đi cần thiết để mình trở thành phiên bản tốt hơn của chính mình.
Học cách kiến tạo tri thức
6 tháng ở Warsaw, mình không chỉ được học những kiến thức lý thuyết thông thường, mà còn được học cả cách ứng dụng linh hoạt và vận hành thực tế. Trước đây, mình từng nghĩ kiến thức là điều quan trọng nhất trong quá trình học, nhưng sau này mình mới nhận ra: cách người ta học, cách người ta đặt câu hỏi và đối thoại với thế giới cũng quan trọng không kém. Các giảng viên ở đây không truyền đạt tri thức như những bài giảng tuyến tính, mà khơi gợi sự tư duy, phản biện và sáng tạo. Sinh viên không phải là người nghe, mà là người đối thoại, người kiến tạo tri thức. Mỗi buổi thảo luận, mình học được cách chia sẻ thẳng thắn nêu lên quan điểm, bảo vệ lập luận, đồng thời học cách cách lắng nghe những suy nghĩ hoàn toàn khác biệt. Sinh viên ở đây có quyền nêu lên mọi quan điểm, và các giảng viên luôn sẵn sàng lắng nghe và tôn trọng điều đó.
Những chuyến đi và kỷ niệm tuổi trẻ
Sau những giờ học, mình đã có cơ hội đi du lịch rất nhiều nơi, không chỉ là các thành phố của Ba Lan như Lublin, Krakow, mà còn là những đất nước khác như Đức, Ý, Pháp, Bỉ, Hà Lan, Hungary,… Mình biết ơn Hanu rất nhiều vì đã cho mình gặp lại những người bạn cấp 3 ở trời Âu, tạo cơ hội để bọn mình có thể đi du lịch cùng nhau cũng như viết tiếp những kỷ niệm tuổi trẻ thật đẹp ở một nơi cách nhà nửa vòng Trái Đất. Mỗi chuyến đi là một lần mở mang tầm mắt, là cơ hội để mình hiểu thêm về văn hóa, con người và cả chính mình. Mình vẫn nhớ như in những ngày rong ruổi ở Venice. Bọn mình cùng nhau đi tham quan thành phố, thưởng thức kem cùng bánh tiramisu đặc trưng của Ý. Chuyến đi đó có lẽ là chuyến đi đáng nhớ nhất khi mình được gặp lại một người bạn cấp 3 của mình, cùng nhau đi du lịch và làm quen những người bạn mới. Không chỉ dừng chân ở Venice, bọn mình còn đi tham quan đảo Murano và Burano, cùng thành phố Bologna của Ý. Chuyến đi ấy giống như một giấc mơ giữa đời thực – nơi mọi mỏi mệt của việc học, của nỗi nhớ nhà bỗng tan biến giữa tiếng sóng vỗ nhẹ, những ngôi nhà sặc sỡ bên kênh và nụ cười của những người bạn đồng hành. Mỗi bước chân trên con đường lát đá ở Burano, mỗi chiếc thuyền len lỏi qua các con kênh ở Venice, mỗi bữa tối ấm cúng ở Bologna đều để lại trong mình một cảm giác dịu dàng khó tả – cảm giác của sự gắn bó, của tuổi trẻ đang cháy rực rỡ và được sống trọn vẹn.
Tình bạn sưởi ấm mùa đông Ba Lan
Không chỉ vậy, tại một vùng đất xa lạ, mình gặp được những người bạn mới, những anh chị đã giúp đỡ mình rất nhiều ở Ba Lan. Mình gặp được Paulina (bạn cùng phòng của mình), chị Thương, chị Hằng, chị Diệp, Cao Trí, Phương Anh, cô Ngà, em An,… những người đã không ngần ngại giúp đỡ mình vào khoảng thời gian khó khăn nhất khi xa nhà. Họ cùng mình đón năm mới, cùng mình đi chơi, cùng mình chia sẻ những bữa cơm gia đình,… Giữa cái lạnh của mùa đông Ba Lan, sự ấm áp từ tình cảm và sự quan tâm chân thành của mọi người đã khiến mình cảm thấy bớt cô đơn và lạc lõng. Có rất nhiều chuyện trong 6 tháng mà mình chưa từng nghĩ sẽ để lại nhiều bài học đến vậy. Nhưng rồi, mình gặp được mọi người, dù muộn, nhưng họ đã chữa lành những tổn thương trong mình. Mình cảm thấy biết ơn và may mắn vì đã gặp được mọi người trong hành trình tưởng như đơn độc này. Họ dạy mình cách mở lòng, cách trở nên mạnh mẽ và cả cách yêu thương chân thành. Sáu tháng trôi qua không quá dài, nhưng đủ để mình nhận ra rằng: mỗi con người đi qua đời mình đều mang theo một bài học, và đôi khi, chính sự tình cờ lại để lại những điều sâu đậm nhất.
Ở Warsaw, mình từng khóc vì nhớ nhà, cũng từng cười vì một bài thuyết trình được điểm cao, vì một người bạn cùng phòng luôn cố gắng học Tiếng Anh để giao tiếp với mình, vì món bánh táo tự làm lần đầu tiên cũng không đến nỗi tệ,… Những khoảnh khắc rất nhỏ ấy, tưởng chừng vô nghĩa, lại góp phần làm nên một hành trình rất lớn – hành trình của sự trưởng thành.
Lời kết: Trở về với một phiên bản tốt hơn
Mình sẽ không bao giờ quên cảm giác ngày cuối cùng rời Warsaw – thành phố mà mình từng nghĩ chỉ là một điểm đến, nhưng lại trở thành một phần thanh xuân. Khi máy bay rời đường băng, mình biết bản thân không chỉ mang theo hành lý, mà còn mang theo cả những ký ức, bài học, và một phiên bản mới của chính mình – trưởng thành hơn, tự tin hơn, và sẵn sàng hơn để bước tiếp.
Chuyến đi Ba Lan không làm thay đổi thế giới, nhưng nó thay đổi bản thân mình. Nó khiến mình hiểu rằng thế giới ngoài kia thật rộng lớn và cuộc sống sẽ luôn có chỗ cho những người dám bước ra khỏi vùng an toàn để khám phá, để học hỏi, và để sống trọn vẹn. Nếu có ai hỏi mình điều gì là đáng giá nhất trong những năm đại học, mình sẽ không ngần ngại trả lời: chính là mùa thu Warsaw – nơi mình đã học cách sống, cách trưởng thành, và cách tin vào chính mình.
(Lê Minh Trang – Lớp 4Q21, Khoa Quốc tế học, Trường Đại học Hà Nội)
Nguồn: hanu.vn
Facebook Comments